Phút "vững lòng" tại căn gác xép

Thứ Tư, 22 tháng 7, 2015
Các chị à, em vừa nhìn lại 1 đoạn đường em cùng đi với các chị mà nước mắt rưng rưng tự khi nào. Còn quá nhiều người ngoài kia, họ đang khổ, họ đang thiếu, cái ăn, cái mặc, thiếu thốn tình cảm,...sức mình là có hạn, nhưng em luôn tin tưởng vào con đường em cùng đi với các chị, ít nhiều sẽ làm cuộc sống này tốt đẹp hơn phần nào. Cái ấp ủ "làm bác sĩ" của em, nó luôn làm tim em đập nhanh hơn. Không đỗ trường Y của mấy năm về trước, không hẳn là mình không thể chữa bệnh cho những người xung quanh. Em thấy xung quanh ta, còn nhiều người "bị bệnh" quá, nhiều tên bệnh, nhiều loại bệnh, em sẽ chữa cho họ không bằng cách này thì cách khác. Em tin khi đi cùng các chị và Mặt Trời Vui, em sẽ thực hiện được ước nguyện nhỏ bé mà lớn lao ấy <3

Tự nhiên lâu quá rồi mới nghe lại bài hát này Quê hương tuổi thơ tôi, nó cứ xúc động thế nào ấy :)))

Thoai, phút hâm dở thế đủ rồi, chúc các chị em ngẩu ngoan ạ! ^^ <3

3 nhận xét:

Đăng nhận xét